ở trong kia thấy động, vội vàng tắt cả đèn, rồi anh nọ chạy đến chốn anh kia, anh kia chạy đến chốn anh nọ. Thành thế ra chốn anh chồng chị ấy ngồi lúc trước bây giờ hóa ra anh khác đến ngồi. Chị ta cứ lẳng lặng vào chốn cạnh án thư, nắm tóc anh kia lôi ra. Anh kia xưa nay vẫn thường bị vợ nắm tóc như vậy, cho nên cũng tưởng chị nọ là vợ mình đến bắt về thì cứ không dám nói, sợ lặng để chị lôi đi, còn chị nọ vẫn quen thói nắm tóc chồng, chắc anh này là chồng mình thì cứ việc mà lôi đi. Lôi về đến nhà, chị ta mới ấn đầu chồng xuống tận đất rồi đánh, đánh cho anh ấy một thôi một hồi, tối cả mặt mũi rồi bỏ ra hỏi rằng: “Từ giờ còn đi hát nữa không”. Anh kia nghe thấy tiếng, ngẩng mặt lên trông thấy chị nọ, mới ngẩn người ra, thẹn quá, mới nguýt chị kia mà bảo rằng: “Khéo chị đếch này”. Chị này cũng thẹn, trông anh kia mà nói rằng: “Khéo anh đếch này”.
School@net (Theo Thiếu Lâm Tân Truyện - Dịch từ bản Tiếng Nôm TS. Nguyễn Xuân Diện)
|