Khỉ con hào hứng reo lên: “Tuyệt quá! Tuyệt quá!”. Ra đồng, Khỉ con chạy ào đến đám ngô, thấy những bắp ngô to, nó liền tiện tay ném những bắp ngô nhỏ đi. Khỉ mẹ thấy Khỉ con làm thế thì lặng lẽ nhặt những bắp ngô đó lại, tích góp được bốn bao lớn. Mùa đông đến, tuyết rơi dày đặc, Khỉ mẹ và Khỉ con đều muốn ăn thật nhiều cho ấm người. Khỉ con thấy bao ngô ngày một vơi đi, buồn rầu nói: “Mẹ ơi, chúng ta sắp hết ngô để ăn rồi, chúng ta sẽ chết đói mất”. Lúc này, Khỉ mẹ mang ra bốn bao ngô mà lần trước gom nhặt được, cười hỏi: “Con xem đây là cái gì nào?”. Khỉ con kinh ngạc:” Đây là những bắp ngô mà lần trước con đã ném đi!”. “Con à, chúng ta không được lãng phí lương thực. Những bắp ngô này dù nhỏ nhưng lại có thể giúp mẹ con mình qua được mùa đông này”. Khỉ mẹ giải thích. Khỉ con xấu hổ cúi đầu, nói: “Mẹ ơi, con sai rồi. Sau này con sẽ không bao giờ lãng phí lương thực nữa”.
Schoolnet
|