Chùm tin sự kiện: "Văn học - nghệ thuật - âm nhạc - hội họa"
29. Chăn trâu
Ai bảo chăn trâu là khổ? – Không, chăn trâu sướng lắm chứ! Đầu tôi đội nón mê như lọng che. Tay cầm cành tre như roi ngựa. | |
28. Thợ làm nhà
Làm một cái nhà gạch, phải dùng biết bao nhiêu thứ thợ. Đào móng, đổ nền, phải có thợ đấu. Đặt móng xây tường phải có thợ nề. Làm cột, làm kèo, làm gác, làm cửa phải có thợ mộc. | |
27. Mây và mưa
Khi ta nấu nồi nước, thì ta thấy hơi bốc lên nghi-ngút như khói. Giá ta lấy cái vung úp lên trên miệng nồi một lát, thì thấy ở cái vung có giọt nước chảy xuống. | |
25. Cày cấy
Ơn trời mưa nắng phải thì,
Nơi thì bừa cạn, nơi thì cày sâu.
Công-lênh chẳng quản lâu lâu,
| |
24. Lễ phép với người tàn-tật
Anh Trung, nhân ngày chủ-nhật, cùng với lũ trẻ rủ nhau ra cổng xóm chơi. Lũ trẻ đang nô đùa với nhau, bỗng trông thấy một người ở đàng xa chống gậy đi đến. Người ấy què một chân, đi khập-khễnh. Lũ trẻ cười ầm cả lên. | |
22. Chữ nho
Thời nội-thuộc nước Tàu, có mấy ông thái-thú Tàu sang cai-trị nước ta, mở trường học và khuyến-khích việc học chữ nho.
| |
20. Học-trò chăm học
Sửu chăm học lắm. Khi ngồi trong lớp học thì nó cúi đầu nom vào bài, lắng tai nghe lời thầy dạy. Bao nhiêu tâm trí đem vào sự học cả. Nó không nhìn ngang, nhìn ngửa, không thụi ngầm, nghịch trộm anh em. | |
19. Bịnh ghẻ (tiếp theo)
Muốn không mắc phải bịnh ghẻ, thì ta chớ nên dùng những đồ-đạc mà người có ghẻ đã dùng. Ta lại phải ở cho sạch-sẽ, vì ở bẩn thường sinh ra ghẻ lở. Bịnh ghẻ không nguy-hiểm gì, nhưng ghê tởm lắm. | |
18. Bịnh ghẻ
Bịnh ghẻ là một bịnh ở ngoài da, do con ghẻ mà sinh ra.
Ai có bịnh ấy, thì lúc đầu ngứa-ngáy, khó chịu. Sau thấy có những nốt (mụt), trước còn mọc ở kẽ tay, cổ tay, nếu không chữa ngay thì dần dần lan ra khắp cả mình-mẩy. | |
17. Đồ làm ruộng
Muốn xới đất lên, thì người ta dùng cày, hay dùng cuốc và cào. Cày và bừa thì dùng ở ngoài đồng, phải có trâu bò kéo. Cuốc và cào thì dùng ở vườn-tược, tay người ta làm lấy. | |
15. Truyện hai chị em bà Trưng
Bà Trưng-Trắc là con gái một quan lạc-tướng, lấy ông Thi-Sách là lạc-tướng một châu nay thuộc tỉnh Vĩnh-yên. Bà giận vì quan thái-thú Tàu là Tô-Định chánh-sách tàn-bạo, bèn đứng lên xướng-xuất cùng với em là Trung-Nhị, chồng và các tù-trưởng trong nước nổi lên. Bà đánh đâu được đấy; quân Tàu phải chạy trốn cả. Bà bèn tự-xưng làm vua, đóng đô ở Mê-linh, thuộc tỉnh Phúc-yên bây giờ. | |
14. Cây sen
Trong đầm, gì đẹp bằng sen,
Lá xanh, bông trắng, lại chen nhị vàng
Nhị vàng, bông trắng lá xanh,
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
| |
13. Bà ru cháu
Trưa mùa hè, trời nắng chang-chang, gió im phăng-phắc. Trong nhà, ngoài ngõ, vắng–vẻ, tĩnh-mịch. Ở một chái bên, bà ôm cháu vào lòng. Hai bà cháu nằm trên cái võng, đưa đi đưa lại, tiếng kêu kẽo cà kẽo kẹt, theo một điệu. | |
12. Ông Tôi
Ông tôi năm nay đã ngoại sáu mươi tuổi. Đầu râu tóc bạc, da đã giăn(nhăn), má đã lõm (cọp), lưng đã còng, đi đâu phải chống gậy. Ông tôi không phải làm việc gì nặng nhọc nữa. Thường ở nhà coi-sóc cho cha mẹ tôi và dạy bảo chúng tôi. | |
10. Khuân tảng đá
Trời nhá–nhem (chạng-vạng) tối. Tôi thấy một cụ già hì-hục khuân một tảng đá, nhấc lên, để xuống đến bốn năm lần, mới đem được từ giữa đường đến chỗ bụi cây mà bỏ đấy. | |
|
|
Những bài viết mới đưa lên website |
|
|